Vĩnh Dạ
Phan_28
Trước khi xuất hành nàng đã xem bản đồ rất kỹ. Phía trước cánh rừng này có một cây cầu gỗ, qua khỏi cầu thì rừng cây sẽ càng cao lớn, rậm rạp hơn. Nếu có mai phục thì đội xe ra khỏi khoảnh rừng này là sẽ lập tức nằm trong phạm vi cung nỏ của đối phương. Khi đội xe đi qua cầu rồi cho nổ, thế là cảđội sẽ hết đường lùi.
Nàng rảo nhanh bước chân, lướt đi như một cơn gió.
Dưới ánh trăng, cây cầu gỗ lặng lẽđứng đó, bên dưới là dòng suối chảy róc rách, Vĩnh Dạ nhảy xuống suối, lợi dụng những tảng đá to đểẩn thân, chỉ trong giây lát đã tới gần gầm cầu.
Quả không nằm ngoài dựđoán, nàng thấy dưới gầm cầu có bốn bóng đen. Làm thế nào để bọn họ chết mà không để lại âm thanh gì? Trong vòng nửa canh giờ nữa đội xe sẽ tới nơi. Nàng hít sâu một hơi, ngưng thần phân biệt hơi thở lẫn giữa tiếng nước chảy róc rách. Một tay nắm chặt ba cây châm lặng lẽ lại gần, còn cách khoảng hai trượng nữa thì kim châm bay ra, chớp mắt đã cắm vào yết hầu của ba người. Còn một người kinh ngạc quay đầu, cổ họng đã đón phải thanh dao trong tay Vĩnh Dạ, khí quản bị cắt đứt, hơi thở chấm dứt, hắn há hốc miệng cố hít không khí vào, ôm chặt cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Vĩnh Dạ lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay lướt qua. Hắn cảm thấy ngực mình lành lạnh, như thể nước suối đã chảy vào tim, thanh dao mỏng như tờ giấy rút ra khỏi cơ thể, nhanh tới mức máu còn chưa kịp bắn vọt ra thì toàn thân đã ngã xuống.
Cũng được! Vĩnh Dạ so vai, nương theo ánh trăng kiểm tra y phục của chúng, rặt một màu đen tuyền, không có tiêu chí gì, ngay cả binh khí cũng là đao và tiễn nỏ có thể mua ở bất kỳ tiệm binh khí nào. Vĩnh Dạ mỉm cười, nàng không cho rằng sơn tặc lại sử dụng phục trang và vũ khí thống nhất, hơn nữa lại toàn là đồ mới.
Vĩnh Dạ có thể khẳng định rằng, đám người này là người của Dịch Trung Thiên, Dịch đại tướng quân. Xem ra, đội xe sẽ không bị tiêu diệt, muốn cướp lễvật để nàng mất mặt mới là mục đích thực.
Nàng đứng lên, sờ lên thân cầu, ngón tay chạm phải cái gì ươn ướt và trơn trượt, đưa lên mũi ngửi, quả nhiên là dầu hỏa. Nàng ngẫm nghĩ, không vào rừng mà xách mấy thi thể ném vào một bụi cỏ cao trong rừng, rồi nhanh chóng quay đầu lại.
Khi nàng chui vào gầm xe ngựa, bèn vội vàng dặn Ỷ Hồng: - Tắt đèn đi, bảo Lâm Đô úy lại đây.
Chưa kịp thay y phục, Vĩnh Dạđã nghe thấy tiếng vó ngựa, giọng Lâm Đô úy vang lên bên ngoài: - Hầu gia có việc gì ạ?
- Bảo đội ngũđi chậm lại! - Nàng nhanh nhẹn thay y phục, Ỷ Hồng vội vàng đội kim thiền cho nàng, Vĩnh Dạ lại trầm giọng căn dặn một hồi qua tấm rèm.
Lâm Hồng gật đầu hiểu ý.
Bấy giờ Vĩnh Dạ mới thở phào, thay y phục xong thì bắt đầu chỉnh lại dung nhan.
- Thiếu gia, chuyện gì thế? - Ỷ Hồng vội vàng hỏi.
Vĩnh Dạ uống một ngụm trà, nhắm mắt: - Mệt chết mất. Lát nữa cúi đầu thấp một chút, đừng để người ta nhìn thấy.
Chớp mắt, đội xe đã lên cầu và chầm chậm đi qua. Vừa mới vào rừng, tiếng mũi tên đã cắm phập phập vào xe ngựa. Đó là loại tiễn thường dùng của bọn sơn tặc, trên thân có buộc sáo trúc, khi bắn sẽ vang lên âm thanh cảnh cáo.
- Đây là đội xe của sứ thần nước An sang Trần, tặc tử phương nào mà to gan đến thế! - Lâm Hồng quát to.
- Ha ha! Muốn đi qua đây thì hãy để lại tiền mãi lộ, ta chỉ cướp tiền chứkhông giết người! - Một giọng rất hống hách vang lên giữa rừng, trong chốc lát, trước mặt xuất hiện một đội nhân mã, đèn đuốc chiếu sáng cả khu rừng. Đưa mắt nhìn sang, dường như cả khu rừng đã bịđịch nhân chiếm đóng.
Tên đi đầu mặt mũi hung tợn, khoảng bốn mươi tuổi, đầu chít khăn vuông, tay cầm cửu hoàn đại đao. Vĩnh Dạ vén rèm kiệu lên nhìn đầy vẻ thích thú, đây là sơn đại vương mà người ta vẫn đồn sao?
Lâm Hồng lạnh lùng quát: - Ngươi là lộ khách ở núi nào?
Nếu là sơn tặc thì thường đều để lại danh hiệu, chỉ cướp tiền tài. Có điều Vĩnh Dạ lắc đầu, tiền tài của sứ thần, cướp rồi chẳng ai dám lên tiếng, lại còn báo danh hiệu làm gì?
Đại hán đó bật cười to: - Ta để lại tên để chờ các ngươi tìm tới bắt hay sao?
Đội Báo Kỵ nổi giận, lập tức lao lên: - Đô úy, mạt tướng sẽ chém đầu gã!
- Khoan! - Lâm Hồng ném một vật trong ngực ra, cười nói - Vị hiệp sĩ này có biết tấm mộc bài này không?
Tên đại hán đó nhận lấy, liếc một cái rồi ném trở lại: - Phong Dương Hề là cái thá gì! Đại gia không sợ hắn đâu. Địa bàn của ta, ta làm chủ!
Lâm Hồng thầm thán phục Vĩnh Dạ tính toán rất chuẩn, cười lạnh một tiếng, thần thái lập tức trở nên ngượng ngùng, rụt rè nói: - Phong Dương Hề Phong đại hiệp... hiệp sĩ không biết ư?
- Đừng nhiều lời! Để lại quà mừng rồi ta sẽ thả cho các ngươi đi!
Lâm Hồng tỏ ra khó xử, các tướng sĩ thủ hạđều rút đao ra, quát: - Đô úy, đánh đi!
- Câm miệng! Cho dù có thí mạng thì liệu có thểđấu lại được với bao nhiêu người thế không? - Thái độ ông trở nên vô cùng cung kính. - Hầu gia nhà tôi nói, tiền tài là vật ngoài thân, coi như là để kết giao với mấy vị bằng hữu. Để lễ vật lại, chúng ta đi!
Đội Báo Kỵđều phẫn nộ bất bình, sa sầm mặt không lên tiếng, hộ tống xe ngựa của Vĩnh Dạ rời đi, để lại toàn bộ năm xe quà mừng.
- Chờ chút! Còn ba xe kia chở cái gì?
- Hiệp sĩ, đó là hành trang của Hầu gia nhà tôi.
- Để lại!
- Chuyện này... - Lâm Hồng vô cùng khó xử, bèn tới trước xe của Vĩnh Dạ bẩm báo.
Hán tửđó chỉ thấy trong xe có một bàn tay thò ra phẩy nhẹ, bất giác tò mò, một kẻ nhát gan yếu đuối tới mức không dám đánh nhau lại là con trai của Đoan Vương ư? Gã nổi lòng hiếu kỳ, thúc ngựa lên trước quát: - Bước ra để ta xem phò mã nước Trần chúng ta trông như thế nào? - Ha ha! - Tiếng cười nhạo nhất thời vang lên khắp rừng.
Đội Báo Kỵ mắt ai cũng tóe lửa, chỉ hận không thể rút đao ra đánh.
- Ngươi lại đây, ta cho ngươi nhìn là được chứ gì. - Vĩnh Dạ lạnh nhạt nói.
Hán tửđó ỷ mình đông người, bèn bước lại gần thật.
Rèm xe vén lên, gã thấy một thiếu niên đầu đội mũ sa đang ngồi trong xe, bên cạnh có một người ăn mặc như thị nữ cúi thấp đầu. Gã càng to gan hơn, thò tay vào định vén tấm sa mỏng, Vĩnh Dạ bất động, mặc cho gã vén tấm sa lên, cười nói: - Hiệp sĩ có thể cho chúng tôi qua không? - Giọng nàng rất rõ ràng, nói xong còn cúi đầu ho hai tiếng.
Hán tửđó thấy Vĩnh Dạđúng là bệnh tật yếu ớt như lời đồn, sắc mặt u ám, đôi môi xám xịt, trong bóng đêm nhìn như sắp đoạn khí, chỉđược cái ngũ quan tinh tế, toát lên một vẻ vô cùng quỷ dị.
Gã rụt tay về, xua đao cười lớn: - Thả cho họđi, các huynh đệ tới chuyển quà mừng đi!
Lâm Hồng thấy thế bèn hô to: - Đi!
Một trăm tướng sĩ hộ tống xe ngựa nhanh chóng rời đi. Tới khi trời sáng, ra khỏi khu rừng đi tiếp mười dặm cuối cùng cũng tới được trấn Thanh Tuyền.
- Hầu gia, ởđây bắt đầu phân đường. - Lâm Hồng nói nhỏ.
Vĩnh Dạ xuống xe ngựa, hít thở bầu không khí trong lành nơi đây, tâm trạng vô cùng thoải mái, cười nói: - Nghỉ ngơi ăn sáng ở trong trấn.
Trấn Thanh Tuyền rất nhỏ, chỉ có mười mấy hộ, con đường bị chia làm hai.
Thị trấn tuy nhỏ nhưng trà lầu, tửu quán, khách điếm đều có.
Vĩnh Dạ chỉ tay vào khách điếm nói: - Mọi người vất vả cảđêm, vào khách điếm nghỉ ngơi, dùng cơm xong thì xuất phát. Mọi người chỉ có một khắc thôi đấy.
Từ trong núi đi ra đều là các sơn khách, buôn bán hàng hóa giữa ba nước, trong khách điếm đột nhiên có hàng trăm người tới khiến ông chủ giật mình.
Lâm Hồng ném một đĩnh vàng ra, cười nói: - Bọn ta là sứ thần của An quốc, sang nước Trần chúc thọ Trần Vương, chỉ nghỉ ngơi một lát là đi ngay. Mang ít đồăn lên đây nếu vui sẽ thưởng thêm.
Ông chủ cầm đĩnh vàng nghe nói chỉ là dừng chân nghỉ ngơi thì vui vẻ cười tươi, ra lệnh cho nhà bếp mau nấu cháo, hấp màn thầu, mang hết các món ngon vùng sơn dã ra hầu hạ.
Các tướng sĩđều thấy bất mãn. Vĩnh Dạ liếc thấy, gọi Lâm Hồng tới bàn mình, cười nói: - Tức lắm phải không? Còn chưa động thủđã cống nạp năm xe lễ vật và ba xe hành lý, tay không tới chúc thọ Trần Vương nói thế nào cũng quá sơ sài đúng không?
Chúng nhân bị nói trúng tâm sựđều cúi đầu xuống, trên mặt thoáng lộ vẻ khinh thường.
Vĩnh Dạ uống một ngụm cháo nóng, cười nói: - Mùi vị khá lắm, mọi người vất vả cảđêm rồi, ăn nhiều một chút.
Lâm Hồng thấy có người mặt mũi đã đỏ bừng định phát tác thì vội quát: - Ăn mau lên, Hầu gia tự có sắp xếp! - Trong lòng ông cũng nhưđánh trống, tuy đã làm theo lời Vĩnh Dạ nói, nhưng ông cũng không biết trong lòng Thế tửđang nghĩ gì.
Vĩnh Dạ thở dài nói: - Lâm Đô úy cũng thấy lạ phải không? Chẳng qua ta chỉ cảm thấy năm cỗ xe đó làm lỡ hành trình, nhờ bọn tặc tửđó vận chuyển giúp mà thôi. Còn vềhành trang, chỉ là mấy bộ y phục rách, không có cũng chẳng sao, có ngân phiếu còn sợ không mua được đồ sao? Ăn cơm xong chúng ta nhẹ nhàng lên đường.
Lâm Hồng ngờ vực, làm gì có chuyện bọn tặc tửấy trả lại năm xe lễ vật. Chứđừng nói là chuyển giúp.
Ỷ Hồng thấy ông ngây người ra thì mím miệng cười: - Lâm Đô úy, thiếu gia nói phải là phải, ngài ăn mau đi. - Nói rồi múc cho ông một bát cháo.
Lâm Hồng thấy điệu bộ chắc chắn của Vĩnh Dạ thì an tâm phần nào, uống vài ngụm cháo rồi vội vàng ra ngoài chuẩn bị. Sau bữa cơm, đội ngũ lên đường đi tới kinh đô nước Trần.
Vĩnh Dạ vén rèm xe nói với Lâm Hồng đi bên ngoài: - Tăng tốc khởi hành. Trên đường mà gặp sơn tặc thì không cần phải hỏi, giết hết cho ta, không chừa một ai. Còn nữa, tới Miệng Hổ thì gọi ta.
Lâm Hồng gật đầu.
Bấy giờ Vĩnh Dạ mới nằm xuống dưỡng thần.
- Thiếu gia, người có lấy lại được lễ vật không? - Ỷ Hồng nhẹ nhàng bóp chân cho nàng.
- Ừ, thiếu gia nhà ngươi thích nhất là trò "đen ăn đen".
Chú thích: 1 Trích bài thơ "Giang tuyết" của Liễu Tông Nguyên.
Chương 25: Đen Ăn Đen
Hạ lệnh không tha một ai, đối phương trúng thuốc mê ngất đi còn bị bồi thêm mũi tên, như thế gọi là nhát gan ư? Chớp mắt ở Miệng Hổ đã có ba trăm mạng người ngã xuống, máu tanh như Tu La địa ngục là nhờ ai ban cho?
Đường núi quanh co uốn khúc, rừng cây thâm u.
Mùa xuân ấm áp, hoa nở chim hót.
Miệng Hổ có hình dáng giống y như tên, hai ngọn núi tiếp giáp ở nơi này.
Vách núi đột nhiên nhô ra, nhìn từ xa như cái miệng con hổđang há rộng, qua khỏi nơi này sẽ là vùng đồi núi tương đối bằng phẳng. Nếu có người mai phục ởMiệng Hổ, từ trên cao tấn công xuống, những nguời đi qua miệng sẽ trở thành mồi ngon.
- Hầu gia, trước mặt chính là Miệng Hổ rồi. - Lâm Hồng nói.
Vĩnh Dạ ngáp dài, vén rèm ra nhìn, căn dặn: - Nếu không nằm ngoài dựđoán thì nơi này sẽ có mai phục. Lâm Đô úy, ông hành quân nhiều năm có kinh nghiệm, ông tự sắp xếp đi ta muốn không một ai thoát được.
- Vâng. - Lâm Hồng đáp lời rồi nhanh chóng chia quân để chuẩn bị.
Đội ngũ trăm người giương cao cờ hiệu của An quốc, hộ tống xe ngựa đi thẳng vào Miệng Hổ. Quân tiên phong vừa tới đã nghe thấy tiếng còi hiệu, hàng loạt mũi tên từ trên sườn núi bắn thẳng vào đội ngũ.
Đội Báo Kỵđã chuẩn bị trước, khiên tròn hợp vây lại để bảo vệ cỗ xe, trường giáo múa lên, đẩy hết tên ra, không ai bị trúng tên. Sau cơn mưa tên, một nhóm người xuất hiện trên sườn dốc, miệng quát: - Kỳ Sơn Phong Lâm Trại đòi tiền mãi lộ! - Rồi lao hết cả xuống.
Lâm Hồng cười lạnh rút đao ra, đội Báo Kỵ nhận được lệnh, trong lòng phải chịu ấm ức đã lâu, nay được lệnh bèn huy động vũ khí lao lên hết, có một đội lấy cung nỏ ra bắn.
Những người mà Đoan Vương chọn đều là tinh nhuệ của đội Báo Kỵ, tuy rằng ở giữa rừng nhưng trật tự không loạn.
Người của Phong Lâm Trại thấy vậy cả kinh, còn chưa kịp phản ứng đã bịnhóm người xông lên trước chém như chém cỏ.
Ngựa hí dài, người dẫn đầu nộ khí xung thiên, tay cầm trường đao múa mạnh, thấy sắp chặt đầu được một binh sĩ Báo Kỵ thì lập tức có một thanh trường giáo xiên ngang gạt ngọn trường đao đi. Người dẫn đầu cảm thấy tay mình chùng xuống, gan bàn tay tê buốt, trường đao bắn ra xa, cắm trúng một người của sơn trại. Gã còn chưa kịp phản ứng thì trường giáo đã kẹp ngang vào cổ gã.
- Dừng tay! - Lâm Hồng quát.
Ai ngờ Phong Lâm Trại đều là bọn nhát gan, thấy thủ lĩnh bị bắt thì hét lên rồi bỏ chạy tán loạn. Các binh sĩ Báo Kỵ khinh bỉ, cung tên cứ như có mắt, trong chớp mắt tiếng rú rít thê thảm đã vang lên.
Trại chủ cũng được coi là hào kiệt, lớn tiếng quát: - Bọn ta gặp phải quan binh, rơi vào tay các ngươi có chết cũng là đáng đời, không đánh được thì bỏ chạy, vì sao lại không tha một ai?
Lâm Hồng không đáp, chưa đầy giây sau, khắp vùng sơn lâm thi thểđã chất ngổn ngang, Phong Lâm Trại không thoát một ai, trong lòng ông thấy dễ chịu hơn đôi chút. Ông đang định nói, dám cướp của Hầu gia nhà ta, giết hết cả họnhà ngươi cũng chẳng có gì phải áy náy.
Giọng nói trong trẻo của Vĩnh Dạ chợt vang lên: - Ngươi biết đây là quan binh ư?
Tên Trại chủđó đưa mắt nhìn ra, thấy một bóng áo bào tím lại gần, chính là thiếu niên mặt nhạt nhạt, u ám, duy chỉ có đôi mắt là lóe lên tinh quang khiến người ta không thể không khiếp sợ. Gã hừ một tiếng: - Cờ hiệu lớn như thế, lại ăn mặc chỉnh tề không phải là quan binh thì là ai? Vị này sử dụng trường giáo, hộ vệ bình thường làm sao dùng được đồ trong quân đội.
- Ha ha, ngươi đã biết rồi mà ai cho ngươi cái gan đó? Nói ra, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, còn tặng thêm ngân lượng để ngươi làm hành trang. - Vĩnh Dạ dịu giọng nói.
Vừa giữđược mạng sống, vừa có tiền cầm, đối với một tên sơn tặc mà nói, đương nhiên là nghe rất hấp dẫn. Huống hồđó cũng chẳng phải là bí mật gì to lớn. Tên thủ lĩnh nói lớn: - Nửa tháng trước đã có tin tức đồn khắp vùng, đội ngũ của sứ thần An quốc đi chúc thọ Trần Vương sẽđi qua nơi này. Các sơn trại chủ khác vốn dĩđều do dự không dám cướp, nhưng lại có tin đồn rằng, quà lễ giá trị liên thành, chỉ cần làm chuyến này là có thể sống tiêu diêu cảđời, hơn nữa người đó còn là một kẻkhông biết võ công, hộ vệ chỉ có trăm người, thế nên ai cũng động lòng.
- Không sợ Trần Vương phái quân phá tan sào huyệt của các ngươi sao?
Tên thổ phỉ bật cười: - Bọn ta thời chiến là binh, thời bình là thổ phỉ. An quốc không cướp được trăm dặm quốc thố này đều nhờ bọn ta quen thuộc địa hình, quan binh vào được mà không ra được, huống hồ tin tức đã truyền ra rằng, Trần Vương tuyệt đối sẽkhông truy cứu.
Vĩnh Dạđã hiểu, cười khẽ một tiếng: - Được, được lắm. Lâm Đô úy, cho gã lên đường thoải mái!
- Ngươi... - Lời còn chưa dứt, mũi giáo của Lâm Hồng đã lao ra, cổ họng tên thổ phỉ phun máu tươi, lập tức tắt thở.
Ta nói chưa chắc đã giữ lời! Vĩnh Dạ bĩu môi, không cảm thấy hai mặt có gì là vô sỉ, lại cười nói: - Cởi y phục của chúng thay cho chúng ta, tạo ra dấu vết bỏ trốn, hành động phải nhanh! Chúng ta nghỉ ngơi ở Miệng Hổ, những kẻ cướp lễ vật của chúng ta có lẽ cũng khởi hành rồi.
Các Báo Kỵ ngơ ngác, rồi lập tức hiểu ra dụng ý của Vĩnh Dạ, hoan hô một tiếng, nhất thời xuống ngựa hành động.
Mặt trời đã lặn, ráng chiều đỏ rực.
LỗĐạt và ba trăm quân sĩ thủ hạ áp tải tám xe quà mừng và hành trang của Vĩnh Dạ mới cướp được vui vẻ bước lên con đường sơn đạo của nước Trần.
- Tướng quân, trước mặt là Miệng Hổ rồi.
LỗĐạt "ừm" một tiếng, đột nhiên bật cười: - Không biết Phong Lâm Trại đối phó với Báo Kỵ của An quốc thế nào?
- Ha ha, chắc chắn là đánh vài gậy rồi vội vàng bảo vệ cái tên Hầu gia yếu ớt ấy chạy trốn rồi? - Đội ngũ vang lên tiếng cười lớn.
LỗĐạt nheo mắt, nghiêng đầu hỏi phó tướng: - Đoan Vương của An quốc uy danh vang khắp thiên hạ mà sao lại sinh ra một cục thịt như thế?
- Nghe nói hồi nhỏ là một thằng ngốc, bệnh tật liên miên. Cũng chẳng hiểu công chúa nghĩ gì mà đòi gả cho hắn! Nhìn cái bộ dạng nhát gan của hắn, đến một ngón tay của tướng quân của chúng ta cũng chẳng bằng.
- Báo Kỵ là tinh nhuệ của An quốc, tối qua kẻ nào cũng giận tái xanh mặt mày, còn khó chịu hơn cả bị giết!
Đội ngũ lại vang lên tiếng cười ha hả.
- Có điều vì sao bốn người dưới chân cầu tối qua lại mất tích nhỉ? - LỗĐạt trông có vẻ thô lỗ nhưng hành xử rất thận trọng.
Phó tướng nói nhỏ: - Liệu có phải là Phong Dương Hề không?
LỗĐạt ngẫm nghĩ rồi ra lệnh: - Chú ý đề phòng, cẩn thận là trên hết!
- Tướng quân nhìn kìa! - Có người kinh hãi hét lên.
LỗĐạt nhìn theo hướng tay chỉ, thấy ở Miệng Hổ rải rác các thi thể nằm khắp nơi, có người của Phong Lâm Trại, cũng có người mặc phục sức của Báo Kỵ An quốc. Có vẻđó là một trận ác chiến. Có một hàng bánh xe liêu xiêu đi vềphía trước, xem ra là đã thoát được.
Tất cả trước mắt khiến hắn ta quên mất cái chết ly kỳ của bốn người dưới gầm cầu, mắt lóe sáng, cười nói: - Quả không nằm ngoài dự kiến, Báo Kỵ vẫn thừa sức đối phó với sơn tặc.
Chỉ có điều đội sứ thần này thê thảm thật đấy! Ha ha! Lỗ mỗ thực sự muốn xem bộ dạng của họ lúc này!
Trong lúc nói, đội ngũđã đi vào Miệng Hổ.
Từ mặt đất lập tức tuôn ra một lớp sương mù, càng lúc càng dày, đi cùng với nó là một mùi hương ập tới, chỉ chốc lát, lớp sương mù trắng đục như sữa bò đã bao vây cảđội. Trên sườn dốc, mũi tên bay ra vun vút như mưa, đồng thời vang lên tiếng của những tảng đá khổng lồđang lăn.
Ngựa sợ hãi hí vang, đứng lại.
- Không xong rồi, có mai phục! - LỗĐạt hét lên một tiếng, đầu óc cảm thấy choáng váng. Hắn nhanh nhẹn bịt mũi miệng lại định rút về sau, quay đầu lại nhìn, đội ngũ sau lưng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Hắn giật mình, giật cương ngựa lao về phía trước. Còn chưa thấy người mà đội ngũđã thương vong vô số.
LỗĐạt quát to: - Bịt chặt miệng mũi, xông lên! - Vừa mở miệng ra đã thấy đầu càng choáng váng, người phủ phục xuống lưng ngựa mà chạy.
Vừa qua khỏi Miệng Hổ, trước mặt đã có năm mươi Báo Kỵ xếp thành hình vuông, trường giáo dựng thẳng lên trời.
Binh khí sở trường nhất của các kỵ binh trên lưng ngựa là trường giáo. Cán làm bằng loại gỗ dai thượng hạng, vót thành một cán đều đặn, ngâm trong dầu rồi phơi khô, thêm vào loại keo dán thượng hạng, nối với thân giáo dài tám thước. Lớp ngoài buộc thêm một lớp dây gai chắc bền, khi dây gai đã khô, bôi xi vào, đao chém cũng không gãy. Đầu mũi giáo bọc sắt, sáng loáng nhưđao, mũi bịt gai nhọn, ngồi trên ngựa lao mũi giáo ra mà người sử dụng không hề mất sức, dùng cho quân tiên phong, anh dũng không thể cản. Cận chiến quan trọng là nhanh nhẹn, nhẹ nhàng. Nếu không phải quan lính, thì người bình thường hoàn toàn không thể có một thanh trường giáo tuyệt hảo thế này.
Lần này đội Báo Kỵ xuất hành, vũ khí đều là trường giáo tuyết đao, trường cung là chính. Thoạt nhìn chỉ trăm người, nhưng lại tuyển chọn những tinh anh nhất trong các tinh anh, thắng cả năm trăm người.
Đêm qua phải dâng quà mừng để cầu đường sống, các Báo Kỵđều đã vô cùng căm phẫn, sĩ khí ngút trời, nay lại được nghỉ ngơi ở Miệng Hổ một ngày, thêm vào đó là Vĩnh Dạđã bốtrí mê dược ở trên sơn đạo, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đầy đủ, năm mươi Báo Kỵ cầm trường giáo đứng thẳng, thêm vào đó là tiếng lôi đình trợ uy, ba trăm người của LỗĐạt sao có thể cản nổi?
Chưa đầy nửa canh giờ, hai lần xung kích, LỗĐạt đã bị một giáo của Lâm Hồng đâm trúng yên ngựa, rơi xuống đất, lưỡi giáo sáng loáng kề trên cổ họng, không dám động đậy.
- Lý Vĩnh Dạ, ngươi có biết giết ta rồi có hậu quả gì không? - LỗĐạt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, lát sau đến hơi thở cũng không còn, mấy thân vệđi cùng đã bị bắt, tức giận trán nổi gân xanh, gầm lên.
- Hầu gia, chỉ còn mấy tên này là sống thôi. Lễ vật và hành trang vẫn đầy đủ. - Một Báo Kỵ cung kính bẩm báo.
Lần này đao không nhuốm máu, một tiễn một tên, giết một loạt những kẻđã choáng váng vì thuốc mê, hắn bắn tên cũng cảm thấy chán. Nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, sung sướng khôn tả!
- Trói lại. Bổn hầu mới vào nước Trần không lâu đã bị làm phiền, ít nhiều cũng phải tìm Trần Vương đòi lại công bằng. Bọn chúng chính là nhân chứng. - Vĩnh Dạ không buồn xuống khỏi xe ngựa, lạnh nhạt ra lệnh.
LỗĐạt nghe vậy thì tim thắt lại, giật mạnh đầu định tự sát. Lâm Hồng đã đề phòng, mũi giáo rụt lại, thân giáo đánh mạnh lên lưng hắn, khiến LỗĐạt ngất đi.
- Tướng quân! - Mấy tên thân vệ lo lắng gọi to.
Lâm Hồng cười ha hả, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt: - Hóa ra là tướng quân của nước Trần, cướp đội xe của sứ thần An quốc chúng ta là vì duyên cớ gì? Chẳng lẽ muốn phá hoại tình giao hảo của hai nước, một lần nữa dấy động can qua? Trói lại!
Nói rồi liếc mắt về chiếc xe ngựa mà Vĩnh Dạđang ngồi, phục sát đất âm mưu của Vĩnh Dạ, cảm thấy Thế tử thể chất yếu đuối nhưng quả thực là con của Vương gia, càng thêm cung kính hơn.
Thúc ngựa đi tới trước cỗ xe, nhẹ giọng nói: - Trời đã tối, dựng trại ởđâu ạ?
Vĩnh Dạ cười nói: - Ởđây quá nhiều thi thể chúng ta đi tiếp thôi, bổn hầu nhát gan lắm.
Nhát gan? Lâm Hồng dở khóc dở cười. Hạ lệnh không tha một ai, đối phương trúng thuốc mê ngất đi còn bị bồi thêm một mũi tên, như thế gọi là nhát gan ư? Chớp mắt ở Miệng Hổđã có ba trăm mạng người ngã xuống, máu tanh như Tu La địa ngục là nhờ ai ban cho? Hầu gia với người của mình thì không muốn mất một ai, đối với kẻđịch thì độc ác không buồn chớp mắt. Người nhưthế, ai là kẻđịch của Vĩnh Dạ thì chắc chắn sẽ phải hối hận.
Ông cúi đầu đáp: - Vâng!
Đội ngũ kiểm tra lại vật phẩm, không thiếu món nào, xa phu bị thương vong, Báo Kỵ bèn cử ra vài binh sĩ nhảy lên xe ngựa, rời khỏi Miệng Hổ.
Ỷ Hồng nhìn Vĩnh Dạ mệt mỏi dựa vào lưng ghế, bất giác thở dài: - Thế này chẳng phải là càng kết thâm thù với Dịch tướng quân sao?
Vĩnh Dạ cười cười: - Còn hơn là để chúng ta bịđánh cho thê thảm, đầu bù tóc rối, xuất hiện trong cung điện của Trần Vương như những kẻăn mày. Chẳng lẽ ta bịđánh thì hắn không hận ta ư? Tóm lại là đằng nào cũng hận, hận ít hận nhiều cũng là hận.
Ỷ Hồng càm ràm: - Vương phi trước khi đi đã nói thiếu gia yếu đuối, tâm địa lương thiện...
- Mẹ ta còn nói vị phụ vương giết người không chớp mắt của ta chỉ là do người ta đồn đại thế thôi. - Vĩnh Dạ tiếp lời, cười ha hả. Thấy Ỷ Hồng trợn mắt thì lại nổi tính trẻ con, đưa tay xoa mặt nàng, nói - Ỷ Hồng của ta xinh đẹp quá, coi chừng công chúa sẽ ghen!
Ỷ Hồng gạt tay nàng ra, đỏ mặt nói: - Ỷ Hồng làm sao bì được với công chúa?
- Ai bảo thế? Thế này gọi là cái đẹp khỏe mạnh, người khác không biết thưởng thức thôi.
Hai người còn đang cười đùa thì đội ngũđã dừng lại, Lâm Hồng vội vàng bẩm báo: - Hầu gia, sứ thần nước Trần đã chờ sẵn ở Thúy Bình.
Vĩnh Dạ nhướng mày, "ồ" một tiếng: - Xem ra chết ba trăm người khiến Dịch tướng quân đau lòng rồi, sợ chúng ta lại bình định nốt mấy sơn trại ởđây ư? Giao tù binh cho sứ thần, mặc họ an bài. Chúng ta được ngủ thoái mái rồi. Chuyện hộ vệ cứđể họ lo.
- Vâng!
Chương 26: Tọa Sơn Quan Hổ Đấu
Hắn nhất định phải giết Vĩnh Dạ, để Đoan Vương đau lòng, để chặt đứt tâm tư Ngọc Tụ. Hắn thà tiếp tục giao chiến với Đoan Vương, chứ tuyệt đối không để Ngọc Tụ phải hi sinh cả đời.
Phủ Tả tướng quân, Trạch Nhã, kinh đô nước Trần. Hành lang uốn lượn sáng bóng như gương, trong giếng trời dây leo xanh thẫm. Ngói hoa tí tách nhỏ nước xuống mặt hồ xanh như sứ, nghe như tiếng đàn, khiến từng vòng sóng nhỏnhẹ lan ra.
Trên hành lang có một người mặc áo xám đang ngồi, mái tóc dài buông xõa, tay ôm đàn. Đôi tay gầy gò mỏng manh, khớp xương nổi lên, hiển nhiên là một bàn tay cầm kiếm. Qua tay đoán người, đây chắc chắn là một người tâm chí kiên cường, xuất thủ như gió đôi bàn tay ôm đàn gẩy lên những khúc uyển chuyển lưu luyến. Thần thái của hắn rất chăm chú, gương mặt ánh lên vẻ dịu dàng, như thể trong tay hắn là thân hình mềm mại của một nàng thiếu nữ.
Sau lưng không xa có hai thị giả đang quỳ, bị tiếng đàn ảnh hưởng, ánh mắt si mê như muốn rơi lệ, khóe miệng lại ngậm cười.
Tiếng đàn du dương, đã dừng mà chưa dứt. Lại nghe giọt nước nhỏ bên hiên nhà như hòa cùng tiếng đàn, đàn đã dứt mà âm vẫn còn.
Mãi lâu sau, người áo xám mới ngẩng đầu lên, dung mạo khắc khổ, mũi ưng, môi mỏng, toát lên vẻ uy nghiêm. Giọng hắn nghe như hơi thở của ngày mưa, mang một chút giọng mũi, lạnh lùng vô cùng: - Sống được năm người?
Thị giả nghe tiếng thì toàn thân run rẩy, phủ phục xuống đất, lắp bắp nói: - Vâng, tướng quân.
- Sao lại sống năm người? - Gương mặt Dịch Trung Thiên toát lên nộ khí.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian